Dạo trước, lúc tôi đang nghiền ngẫm cuốn “Bạn đắt giá bao nhiêu?” của tác giả Vãn Tình (được dịch bởi Mỹ Linh) thì bắt gặp một đoạn viết thế này:
Chị ấy nói chị cũng không biết tại sao, chỉ là nếu mua cho chồng cho con thì dù đắt tới mấy cũng không thấy tiếc, nhưng nếu mua cho mình thì sẽ thấy xót.
Trích “Bạn đắt giá bao nhiêu? – Vãn Tình (Mỹ Linh dịch)
Vừa đọc đến đây thì hình ảnh hiện lên đầu tiên trong tâm trí đó là mẹ tôi.
Tôi nghĩ, trên thế giới này không phải chỉ mình mẹ tôi là có tư tưởng “chăm lo gia đình, bỏ quên bản thân”, mà phần lớn các bà mẹ đều có suy nghĩ và lối sống như vậy. Mẹ tôi – một người phụ nữ mới ngoài 40, bất kể chuyện gì cũng ưu tiên cho chồng con trước, rồi sau cùng mới là bản thân. Và cũng là mẹ tôi – người quên mình cũng là phụ nữ.
Từ trước tới nay, mẹ luôn sống chăm chỉ, tần tảo nhưng chẳng mấy khi nuông chiều bản thân. Dù cả tháng, cả năm làm lụng vất vả, cực nhọc nhưng đến cuối tháng nhận lương vẫn không dám chăm chút cho bản thân như những người bạn mà mẹ hay kể.
Tôi thủ thỉ: “Cả tháng mẹ đi làm kiếm tiền vất vả rồi! Nên thôi đầu tháng có lương thì nên mua váy vóc hay bộ đồ mới mà mặc”. Ấy vậy mà mẹ tôi chỉ tặc lưỡi cho qua rồi bảo: “Thôi mua làm gì mà, tốn tiền. Mẹ mua cho mình thì mẹ thấy tiếc lắm. Nói chớ giờ mua cho chồng, cho con thì mẹ không tiếc, nhưng mua riêng cho bản thân thì lại không nỡ”.
Nghe mà chua xót!
Mẹ tôi vì cả đời làm vợ, làm mẹ mà quên mất rằng bản thân cũng là một người phụ nữ. Tôi biết mẹ cũng thích trưng diện, thích mặc này mặc kia như người ta, nhưng mà vì gia đình mẹ sẵn sàng gạt bỏ tất cả. Chẳng màng đến niềm vui riêng cho bản thân. Tôi biết cũng vì trên lưng mẹ còn gánh nặng “trách nhiệm” nên vậy. Đến dăm ba chục ngàn mẹ còn tiếc, chẳng dám dùng cho bản thân, vì mẹ nghĩ chừng đấy cũng đủ mua cho con hộp bánh, gói kẹo rồi. Mẹ “hà tiện” với bản thân, nhưng lại “hào phóng” với gia đình.
Bao lâu nay tôi cố gắng động viên, khuyên nhủ, thủ thỉ thế nào cũng khó thay đổi được mẹ. Vì mẹ tiếc tiền khi chưng diện cho bản thân. Thế là vào mỗi dịp đặc biệt, tôi lại dành tặng cho mẹ những món quà nho nhỏ, mong rằng mẹ sẽ chăm lo cho bản thân nhiều hơn. Có đợt tôi mua về, mẹ xót tiền mẹ bảo: “Mua chi cho phí, mẹ đầy đồ đó mà” nhưng tôi thừa biết những bộ đồ ấy đều đã cũ cả rồi.
Nhưng thật may mắn, thời gian gần đây mẹ tôi đã bắt đầu chịu đầu tư cho bản thân nhiều hơn rồi. Mặc dù vẫn đắn đo suy nghĩ rất nhiều nhưng thật tốt khi mẹ đã có vài bước tiến đáng kể. Tôi mừng vì mẹ đã không còn “bỏ quên bản thân” như lúc trước nữa. Tôi mong rằng mẹ sẽ yêu thương bản thân nhiều như tình yêu của mẹ đối với gia đình này vậy!
Kon Tum, 09.05.22
11:48 pm
(Đôi lòng viết cũng lâu rồi nhưng toàn để quên trong note điện thoại).
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Mẹ quên mình cũng là phụ nữ. Đừng quên follow Blog và Fanpage Chạm tới mây trời để nhận thông báo về bài viết mới của mình nhé!!
Kết nối với mình tại Fanpage Chạm tới mây trời

Xin chào, mình là Lan và Chạm tới mây trời là “đứa em cưng” được mình dồn rất nhiều tâm huyết, tình yêu thương cũng như thời gian để xây dựng nên. Blog nhỏ của mình có review phim, nhạc hay và những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Nếu bạn yêu thích, hãy ghé thăm thường xuyên nhé. Ngoài ra, bạn cũng có thể kết nối với mình trên những nền tảng mạng xã hội dưới đây: